Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ Wordpress, Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Bởi do hai người canh giữ đang đè hắn lên ghế rồi ra đi ngoài, đấy là chỉ thị của Dương Viêm, anh ý muốn mọi sự chú ý của nghi phạm đông đảo đổ dồn lên một mình anh.

Bạn đang xem: Cô ấy bệnh không hề nhẹ wordpress

Dương Viêm thoải mái dựa sườn lưng vào ghế, một tay ném lên bàn, gõ vơi ngón tay lên phương diện bàn quan gần cạnh nghi phạm trước mặt.

Diệp tiểu Nhu khẽ nghiêng đầu, nhìn hành động của Dương Viêm.

Cô vẫn đắn đo anh đã dùng cách thức gì nhằm đối phó cùng với tên đổi mới thái này, tuy nhiên dù anh sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa, cô vẫn có niềm tin rằng người chiến thắng nhất định sẽ là Dương Viêm.

Là một người có lý trí và tứ duy mạnh dạn mẽ, Dương Viêm một mực phải tất cả bộ qui định vô cùng chuẩn mực dành cho bạn dạng thân, mặc dù là ngẫu nhiên một loại tội ác nào hầu như không thể bay khỏi chuẩn mực lô ghích của anh.

Còn thương hiệu tội phạm cơ —

Hắn quả thật hệt như những gì Dương Viêm cùng Diệp tiểu Nhu phân tích trước đó, không thật cao chỉ tầm khoảng tầm 1m7 đổ lại nhưng lại lại siêu ốm, tóc và râu sẽ lâu ko được cắt tỉa gọn gàng gần như che khuất cả khuôn mặt, áo quần trên người lần khần vốn đã là màu đen hay là bẩn thỉu đến mức trở thành màu đen, chỉ cần nhìn thôi cơ mà đã như ngửi được mùi thối rữa trên bạn hắn, quả nhiên vừa quan sát đã như 1 kẻ lang thang rất mất thời gian rồi.

Nhưng nghi phạm ví dụ cũng gồm có đặc điểm khác hoàn toàn so với người bình thường, chẳng hạn như cánh tay của hắn vô cùng dài, cho dù có lòi ra cổ tay ốm gò thì vẫn khiến cho người ta cảm nhận được trong hai cánh tay đó ngoài ra đang chứa đựng một sức khỏe đáng sợ, cũng giống như vẻ hình thức của hắn, chú ý thì trông có vẻ luộm thuộm, tuy thế ai cơ mà biết được bên dưới vẻ ngoài bẩn thỉu này còn chứa chứa một trung khu hồn xứng đáng sợ đến nhường nào.

Theo kim chỉ nan về tù đọng bẩm sinh của phòng tội phạm học người Ý Lombroso, có một vài người vừa ra đời đã tất cả một số điểm sáng hoặc yếu hèn tố khi sinh ra đã bẩm sinh về sinh lý, tâm lý hoặc thể chất khác với người bình thường, những điểm lưu ý này đã quyết định tội ác của rất nhiều người này là lẽ dĩ nhiên và tất yêu tránh khỏi.

Và tên tù đọng này, rất rõ ràng hắn có một trong những phần nào đó tương xứng với lý thuyết ấy.

Trong rộng một phút Dương Viêm quan liền kề hắn, nghi phạm không còn ngước đôi mắt lên, cả chống thẩm vấn đều bao phủ bởi khoảng không gian im lặng.

“… Sao bọn họ ko nói gì?” vương Tranh sống phòng giám sát không ngoài thấp các giọng nói một câu, lại bị người ở bên cạnh cảnh cáo.

Sự im re kỳ kỳ lạ ấy kéo dài được một lúc, ở đầu cuối gã bầy ông cũng ngước lên quan sát vào mắt Dương Viêm.

Diệp đái Nhu nhìn chằm chặp vào ánh mắt của kẻ đó trên màn hình, mãi đến khi thấy được hắn mở miệng nói: “Chính mày đưa ra tao?”

Dương Viêm: “Phải, là tôi.”

Môi của tên kia vừa quan sát đã biết bị khô nứt nứt cùng mất ẩm lâu ngày, cười lên nhanh đạt gần như hoàn toàn có thể nhìn thấy tiết từ khóe mồm chảy ra, làm cho tất cả những người ta sợ hãi hãi y hệt như giọng nói của hắn: “Tao đã nghĩ cho rồi, tao nghĩ cho mày, và cũng chỉ gồm mày thôi.”

Câu nói này tựa như một chiếc tát vào mặt các thành viên vào tổ chuyên án – trào phúng các viên công an hình sự kia, nếu không có Dương Viêm, lũ họ sẽ không thể nào thuận lợi bắt được hắn như vậy.

Dương Viêm trong khi không hề ngạc nhiên chút nào: “Ồ? Cậu biết tôi sao?”

“Tao lừng chừng tên của mày, nhưng lại tao biết mày là một trong nhân trang bị lợi hại.”

Dương Viêm gật đầu: “Rất tốt, vậy trước tiên họ trao thay tên với nhau đi, tôi tên Dương Viêm.”

Nụ cười xung quanh gã bầy ông trở nên mất, hắn nói với giọng điệu kỳ quặc: “Tao không có tên.”

“Ý của mình là cái brand name mà cậu từng có.”

Nghi phạm vắng lặng một lúc, ngoài ra hắn đang lưu ý đến lại: “Tên mà tao từng bao gồm à, mi nói bởi thế thì đúng là từng có.”

“Chắc cậu vẫn từng không những có một chiếc tên.” Dương Viêm chú ý vào đồng tử của hắn, anh không vứt sót bất kỳ một rứa đổi nhỏ tuổi nào: “Cậu đã từng có lần có thân phụ mẹ, mặc dù là bọn họ đang qua đời, nhưng có thể cậu còn tồn tại một cô em gái, cô ấy còn sinh sống không?”

Tên nghi phạm lập tức nheo đôi mắt lại: “Làm sao ngươi biết?”

Khóe mồm Dương Viêm tương đối nhếch lên: “Những gì tôi biết còn nhiều hơn thế những gì cậu tưởng.”

Lúc này, Dương Viêm làm cho một động tác, anh để tay sót lại lên khía cạnh bàn, kế tiếp chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay có tác dụng thành hình mẫu tháp.

Từ góc độ tư tưởng học, cử chỉ này tràn trề sự từ bỏ tin, nhưng bốn thế của anh vẫn hững hờ, giống hệt như anh chỉ là 1 trong những nhà tư tưởng học đang đối mặt với căn bệnh nhân, biểu đạt sự kiên nhẫn hoàn hảo nhất với bạn trước mắt.

— không ai hoàn toàn có thể tỏ ra kiên nhẫn với một tên ác ma bệnh hoạn như vậy, nhưng điều ấy lại xẩy ra ở vị trí anh một phương pháp rất trường đoản cú nhiên.

“Lâm Y Y.” Dương Viêm vừa nói ra cái brand name này, những cơ xung quanh nghi phạm rõ ràng hơi co giật.

Lâm Y Y, đây là nạn nhân sản phẩm công nghệ hai mà công an phát hiện tại ra, cực kỳ hiển nhiên nghi phạm rất là nhạy cảm với cái tên này.

“Bọn họ đều rất giống với người đó, tuy nhiên Lâm Y Y càng kiểu như hơn, đúng không?”

“Mày biết mày đã nói gì không?”

“Đương nhiên là tôi biết, cậu cũng biết tôi vẫn nói gì.” Dương Viêm bình tâm nói: “Mục đích của tôi rất đối kháng giản, tôi chỉ hy vọng tìm thấy vị trí bây giờ của cô bé xíu học sinh cấp cha kia, còn chuyện cậu gồm nhận tội hay không chẳng tương quan gì đến tôi.”

Nghi phạm ví dụ có phần kinh ngạc khi nghe anh nói như vậy. Lúc này, ánh mắt của hắn cũng cố đổi, nghi phạm vô thức nhìn về phía camera giám sát.

Diệp tè Nhu cũng chú ý đến hành động nhỏ dại của hắn, cô mỉm cười.

Không khổ danh là anh, Dương Viêm.

“Ông nhà Dương đang làm cái gi vậy…” vương vãi Tranh ngần ngừ từ dịp nào đã âm thầm lặng lẽ đi cho tới sau sườn lưng Diệp tiểu Nhu, bé dại giọng hỏi: “Sao tôi nghe cứ mơ hồ?”

“Giao dịch.” Diệp đái Nhu nói: “Anh ấy vẫn dẫn dắt nghi phạm thanh toán với anh ấy.”

Nhưng cô cũng biết câu hỏi này không còn dễ dàng, tên nghi phạm này xảo trá hơn họ nghĩ siêu nhiều, chỉ số IQ của hắn cũng cao hơn nữa nhiều so với tù hãm thông thường.

Vương Tranh không hiểu: “Vậy thì ông công ty Dương quá đỉnh, anh ấy vẫn biết tên trở nên thái này là ai rồi? Còn biết hắn có em gái sao?”

Diệp tè Nhu cười nhạt quan sát Vương Tranh, phá vỡ sự mừng rơn của cậu ấy: “Không, anh ấy ko biết, anh ấy cũng đo đắn người này là ai.”

Vương Tranh lại càng ko hiểu: “Vậy làm thế nào ông công ty Dương hiểu rằng gã lũ ông này có em gái?”

“Anh suy nghĩ tên của một người có ý nghĩa như vắt nào?” Diệp đái Nhu quán triệt Vương Tranh thời gian cân nhắc đã nói: “Nhưng phàm là fan đã được sinh ra, cho mặc dù cho là trẻ không cha mẹ đều mang tên của mình. Đây là ấn ký kết cả đời mà bố mẹ đã ban tặng, còn hắn lại xác minh mình không có ấn cam kết này, điều này chỉ tất cả một khả năng, hay những hắn tự quăng quật đi, hoặc hắn đã bị bỏ rơi.”

Vương Tranh phát âm được câu này: “Vậy là hắn hay là bị bố mẹ bỏ rơi, hay những hắn vẫn rời bỏ cha mẹ mình?”

“Khả năng cao là mẫu thứ nhất, nghi phạm đã từng có lần bị cha mẹ bạo hành, sau đó bị vứt bỏ. Khả năng cao hơn hoàn toàn có thể là phụ thân của nghi phạm, chính vì hắn không tồn tại hận thù với phụ nữ lớn tuổi, và ‘con mồi’ nhưng mà hắn lựa chọn đều phải sở hữu chung một quánh điểm: tuổi từ trăng tròn đến 24, tóc dài, gầy, không thích hợp giao du trong xóm hội, không chỉ có thế còn là trinh nữ. Tất cả đều là 1 số điểm lưu ý thuộc về một fan nào đó, rất có thể là người khiến nghi phạm vừa yêu vừa hận, tràn trề ghen tị, làm thịt chóc thuộc dục vọng ngược đãi, chỉ hoàn toàn có thể là một người nhỏ dại tuổi rộng nghi phạm tuy vậy lại được bố mẹ hắn yêu thương thương, có thể là em gái cùng phụ thân khác mẹ, cũng rất có thể cùng phụ thân cùng mẹ, thậm chí là còn có công dụng là không thuộc huyết thống. Mà tín đồ em gái kia rất có thể đã chết từ rất mất thời gian nên mọi cảm hứng tiêu cực của nghi phạm đa số chỉ có thể chuyển thanh lịch trên người mục tiêu khác.”

— Nếu phía trên chỉ là bỏng đoán dựa vào suy luận về tính danh của nghi phạm thì rộp đoán này là đúng, cũng chính vì những biến hóa trong xúc cảm của nghi phạm đã minh chứng được điểm này.

Dương Viêm tiết lộ mục đích của bản thân, khiến tên nghi phạm rất là bất ngờ. Hắn nhận định rằng Dương Viêm trọn vẹn đứng về phe cảnh sát nên new liếc nhìn camera giám sát, trong vô thức hắn ao ước nhìn xem vẻ mặt của những viên cảnh sát sau khoản thời gian nghe được đông đảo lời này. Tất nhiên, nghi phạm cấp thiết nhìn thấy bất kể thứ gì.

Ở trước mặt Dương Viêm, bạn này dù cho có thông minh cho đâu cũng chỉ là một trong kẻ ngốc, quan sát thoáng qua là đã hoàn toàn có thể nhìn thấu.

* * * * *

“Thứ ngươi nói đã biết thành tao bỏ rơi từ tương đối lâu rồi!”

Nghi phạm mở miệng, góc nhìn sắc bén như dã thú chú ý đăm đăm vào Dương Viêm: “Còn đồ vật mày đã tìm vẫn trực thuộc về tao, làm sao tao rất có thể giao nó cho công an chúng mày, tuyệt vời nhất không thể.” Cuối lời, giọng điệu của hắn từ từ lộ ra vẻ kiêu sa và điên rồ. Hắn so sánh hai cô gái trẻ cùng với ‘đồ vật’ của mình, nghĩa là trong tâm địa hắn, ‘con mồi’ mà lại nghi phạm chọn đã là vật tải của riêng rẽ hắn, chỉ là một trong ‘thứ’ mà lại hắn có thể hành hạ mang lại chết bất kể lúc nào.

Trong đôi mắt nghi phạm, hắn chưa bao giờ coi sinh linh mình giết là thứ gì đấy rất quan liêu trọng, đây cũng là điểm sáng có ở phần nhiều những kẻ có tính phương pháp phản làng mạc hội.

“Mẹ kiếp thiệt là trở thành thái, tên này độc nhất vô nhị định là 1 trong những kẻ vai trung phong thần.” vương vãi Tranh nói.

“Không, hắn ko phải.” Diệp tiểu Nhu bình tâm nói: “Hắn chỉ khoác lên mình lớp áo của dịch nhân tâm thần mà thôi.”

Vương Tranh duy nhất thời lag mình, ngay cả Tiêu Ngũ cũng quay sang quan sát cô. Diệp tiểu Nhu không lưu ý tới ánh nhìn của đàn họ, vẫn quan sát và theo dõi màn hình.

Xem thêm: 6 Bước Tư Vấn Sức Khỏe Sinh Sản, Quy Trình Tư Vấn Gồm Những Bước Nào

“Cậu chạy ko thoát đâu, chắn chắn cậu đang sớm biết nhân chứng, tín đồ ở trên lầu công ty Lâm Y Y, còn có một vài bằng chứng mà cậu còn lại đã đầy đủ kết tội cậu rồi. Chả lẽ cậu thà rằng để cô nàng ấy thanh nhàn thối rữa chỗ nào đó và đổi thay mất, cũng không sử dụng rộng rãi nhìn cô ấy, hoặc nhìn bầy họ một ít sao?”

Có lẽ tất cả điều nào đấy đã kích đam mê tên nghi phạm, khung hình của hắn tự dưng cử động.

Mọi người đều nhìn thấy 2 tay bị còng của hắn từ bây giờ hơi run lên.

Nhưng đó không phải là lo sợ hay lo lắng, mà là việc phấn khích.

Nghi phạm sẽ phấn khích do hắn vẫn hồi tưởng lại mùi vị hoặc vẫn tưởng tượng, tưởng tượng khung người của những cô nàng ấy một đợt tiếp nhữa nằm trong khoảng tay mình. Họ thậm chí là còn nhận thấy tay phải của nghi phạm đang có tác dụng động tác nhào nặn, hắn lè lưỡi ra liếm môi, như thể đang hồi tưởng lại hương vị, hồi tưởng về sự mềm mại và mượt mà nào đó.

Quả thực khiến cho những người ta rùng mình, khó hoàn toàn có thể tưởng tượng thời điểm những cô nàng bị hắn tra tấn với giết chết đã cảm thấy vô vọng đến chừng nào.

Trong ngôi nhà của mình, nơi được coi là bình an nhất, chúng ta bị lột bỏ quần áo, bị trói chặt trên chiếc giường địa điểm họ ngủ hàng ngày, miệng bị bịt chặt, trong cả một tiếng kêu cứu cũng chẳng thể hét thành lời.

Cho dù cho có chết, vong hồn họ cũng sẽ bị mắc kẹt sinh hoạt đó vô cùng lâu, trơ góc nhìn con quỷ dùng vũ khí sắc đẹp bén để phân hủy thi thể của họ.

Dương Viêm từ vào túi móc ra một thứ, anh hỏi nghi phạm: “Muốn thuốc lá không?”

Đó là 1 trong chiếc nhảy lửa đã có được anh rứa chơi trên tay.

Anh hỏi do vậy nhưng lại không đem điếu thuốc ra.

“Được, ví như cậu đang không muốn nói, vậy để tôi đoán test xem.” Dương Viêm thả nhảy lửa lên bàn, nhàn hạ ngả fan ra sau: “Những khu vực cậu mở ra đều số lượng giới hạn trong nhị khu đô thị, mang đến nên cô bé kia hẳn vẫn sinh sống trong đó.” khu vực vực cuối cùng mà cậu xuất hiện… để tôi ghi nhớ lại xem nào, là gần một trong những công trường mới bước đầu xây dựng ngay sát đây…”

Gã lũ ông lại mỉm cười toe toét, huyết từ dấu sẹo nứt đã nhuộm đỏ môi hắn ta.

“Cậu khôn cùng thích bên dưới lòng đất, là bởi vì khi còn nhỏ tuổi cậu thường thuộc em của bản thân mình chơi trò đùa trốn tìm dưới lòng đất, hay là cậu từng bị fan ta giấu trong đó?” Dương Viêm nhìn chú ý vào góc nhìn của hắn, chăm chú đến đồng tử đang xuất hiện biến hóa, anh chậm chạp nói: “Hóa ra là vậy, đây là trò đùa giữa cậu cùng cô ấy.”

Đôi đôi mắt của gã bọn ông mau chóng co lại.

“Cô ấy chết rồi? Chết như vậy nào? Bị cậu giết thịt chết? Thi thể của cô ý ấy bị cậu che đi… có phải là ở vị trí mà hai fan chơi trò đùa không?”

Đồng tử của nghi phạm giãn ra, hơi thở cấp gáp, những cơ trên má bước đầu co giật, cảm xúc đang bên trên đà mất kiểm soát.

Tất cả đều bị đoán trúng từng chút từng chút một.

“Cô ấy từng bị người khác ngược đãi, cậu là người tham dự hay là người chứng kiến? từng ngày cậu đều ở cùng cô ấy vào hồi ức, phần nhiều ký ức ấy vừa khiến cho cậu vui vừa khiến cho cậu nhức đớn, còn hình bóng của cô ấy ấy trong cam kết ức của cậu càng ngày càng mờ nhạt. Vì vậy cậu bắt đầu hoang mang, cậu hoảng loạn về cái chết của cô ấy, liệu chết choc của cô ấy là đúng hay là sai, sự nghi ngờ này khiến cậu ngày ngày chìm trong bóng tối, ngay cả một chút ánh mặt trời cũng không đủ can đảm nhìn, chỉ lúc ở vào bóng buổi tối mới khiến cho cậu cảm xúc an toàn.”

“Khi cậu ko tài nào chịu đựng đựng được đông đảo hồi ức ấy nữa, cậu bắt đầu tìm kiếm và dùng thủ tục riêng của bản thân để phát ngày tiết sự thống khổ cùng những nụ cười đã mất. Mạc đái Văn, Lâm Y Y, lưu Dĩnh… chúng ta đều không hẳn là người đầu tiên mà cậu gần kề hại, cậu lựa chọn những cô gái này bởi vì họ hồ hết là trinh nàng và không được bạn nhà quan lại tâm. Ví như họ có chết đi thì cũng khó khăn bị bạn khác phát hiện tại ra, vày họ là những người sống tách bóc biệt với làng mạc hội. Trong đôi mắt cậu, họ siêu giống với cậu, những là những người bị vứt rơi, không có nhà nhằm về, vì thế cậu mới đi tìm những tín đồ giống mình, cậu muốn lôi kéo họ vào địa ngục như cậu, đúng không?”

Cơ thể gã bọn ông đột nhiên chuyển động.

Tiếng còng tay cọ vào bàn thẩm vấn khiến cho mọi tín đồ trong phòng giám sát giật mình.

Vẻ khía cạnh của nghi phạm đã bước đầu mất kiểm soát, khuôn phương diện đầy râu lòi ra vẻ điên cuồng.

“Mày, câm, miệng!” giọng nói rít lên tự kẽ răng.

Con quỷ ở đầu cuối cũng lòi ra những dòng răng nanh của nó.

“Cậu xử lý thi thể của họ như thế nào? giống như cái bí quyết những động vật nhỏ dại bị cậu bạc đãi rồi giết thịt chết?” Dương Viêm vẫn kiên trì ngồi đó, giọng điệu không chút dao động: “Nữ sinh cấp ba không hẳn là đối tượng người tiêu dùng yêu thích của cậu, cũng chính vì cô ấy vượt cao, quá hoạt bát, không chỉ có thế tuổi còn trẻ đã có các bạn trai, cô ấy trọn vẹn không phải là kiểu con mồi nhưng mà cậu lựa chọn. Chỉ cần bất đắc dĩ… cô ấy phát hiện được cậu đang làm cho chuyện ác, đúng không?”

“Tao sẽ không còn để mày tìm kiếm thấy nó!”

Tiếng cùm rửa xát với sàn vang lên liên tục.

“Cô gái ấy không hẳn là bé mồi của cậu, cậu cũng khinh hay sử dụng thủ đoạn của chính mình để giải pháp xử lý cô ấy, chính vì như thế nên cậu mới làm cho cô ấy sống, cậu mong muốn nhìn cô ấy chết từ tự trong đau đớn, cậu dùng phương pháp này nhằm trả thù người công an đã bắt bé mồi của bản thân mình đi.”

Dương Viêm cố kỉnh chiếc nhảy lửa lên, châm lửa.

Ánh lửa lóe lên trong mắt người lũ ông, y hệt như ngọn lửa ma trơi trong âm phủ tăm tối, đốt cháy mẫu đuôi kiêu hãnh và rực rỡ của bé ác quỷ.

Cảnh ngay cạnh trong phòng thống kê giám sát không đọc tại sao, chỉ tất cả Diệp tiểu Nhu đột nhiên nắm chặt thay đấm, khá nhổm tín đồ về phía trước.

Vương Tranh ở sát bên bỗng cảm giác cô có gì đó kỳ lạ, trở lại thì thấy môi cô mím chặt, đôi mắt đen tuyền xinh xắn phản chiếu ngọn lửa yếu ớt, dường như toàn thân cô đã xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu nào đó. Cậu ấy ko thể mô tả được, mà lại Vương Tranh mơ hồ nước cảm thấy ngoài ra Diệp tè Nhu đang chờ đợi điều gì đó, và thần kinh căng thẳng mệt mỏi của cô cuối cùng cũng lên đến mức đỉnh điểm vào tầm khoảng đó.

Thể loại: Tuổi thanh xuân đầy mức độ sống; tình cảm duy nhất; Ngọt văn; sân vườn trường

CP: phái nam chủ hờ hững ít nói X nàng chính bệnh xà tinh

Số chương : 63 chương thiết yếu văn

Nhân thiết bị chính:Tô trên Tại, Trương Lục Nhượng

Tình trạng:Hoàn chính văn, sẽ lết

Editor:Puny

Nguồn raw: Chị trung tâm Tít Tắp

(Rất rất rất cảm ơn chị trung ương Tít Tắp vẫn des bìa truyện giúp em ❤ ❤ ❤ )

Văn án:

Cô ấy bệnh không còn nhẹ, mà lại lại yêu thích anh.

Vậy anh đây tạm thời tin rằng cô không tồn tại bệnh vậy.

— Trương Lục Nhượng

***

“Sau này dịp em nói với anh nhì chữ “Tránh ra”, thì ý là.” “Sao?” “Trương Lục Nhượng, mở chân ra.” “…” “Nhớ phải không ngừng mở rộng chút.” “…”


*

Đôi lời trường đoản cú trái tim của editor: ban đầu mình định có tác dụng cả “Bí mật ko thể bịt giấu” và cỗ “Cô ấy bệnh không thể nhẹ” này. Nhưng mà rồi phát hiện bộ kín đáo vừa mới bao gồm nhà đang làm, vậy cần mình sẽ không làm bộ kín đáo nữa, cơ mà chỉ làm bộ này thôi.

bởi vì sự chất chơi của bạn dạng thân khi ôm các bộ buộc phải bộ này sẽ tiến hành đăng khi cỗ “Vì tôi là tiên nữ” hoàn. Mọi bạn đợi nhaa.

Truyện được edit vì sở thích và chia sẻ là chính, vui lòng không tự ý copy qua những trang web khác (Tớ đã tự đăng mặt wattpad, phải đừng ai xin).

nếu mọi tình nhân thích truyện, tớ hết sức vui. Còn nếu không các cậu rất có thể không đọc. Ko yêu chớ nói lời đắng cay…

Chúc mọi tín đồ đọc vui vẻ~~~~~~~~


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x