Tôn Ngộ không bị giam 500 năm dưới tử vi ngũ hành Sơn, hàm ý thâm sâu ẩn dưới là gì?

Gửi bởi: kynguyen65 | Lượt xem: 6291


Nếu như Tây Du cam kết của Ngô vượt Ân là tuyệt cố kỳ thư lớn tưởng nhất vào “Tứ đại danh tác”, thì bộ phim cùng thương hiệu của đạo diễn Dương Khiết cũng xứng danh được vinh danh là chiến thắng bất hủ độc nhất của điện ảnh Trung Hoa.

Bạn đang xem: Tôn ngộ không bị giam 500 năm dưới ngũ hành sơn, ẩn ý thâm sâu đằng sau là gì?

Làm nên thành công ấy phải nói tới sự góp phần không nhỏ tuổi của các nhạc khúc trong phim. Và một trong những nhạc khúc bất hủ ấy, có một bài bác hát, cơ mà dẫu chỉ xuất hiện trong một phân cảnh nhỏ tuổi của phim, tuy thế lại khiến cho lòng bạn mãi bổi hổi da diết. Đó chính là bài hát nói lại vai trung phong sự của Tôn Ngộ ko suốt 500 năm bị đè dưới năm giới Sơn. Không hào tráng như ca khúc mở đầu“Đường chúng ta đi”, không vui tươi ngộ nghĩnh như“Ngộ không trộm đào”,lại không và lắng đọng trong sáng như“Tình nhi nữ”, vậy mà“500 năm kho bãi bể nương dâu”cứ vương vít mãi trong tâm địa người xem.

Có một điều đặc biệt là, dù được biểu diễn bằng giọng nam hay giọng nữ, bao gồm ca trường đoản cú hay nhạc điệu không lời, trên nền của nhạc cụ hiện đại hay dân gian, và mặc dầu người nghe có hiểu chân thành và ý nghĩa của bài xích hát tốt không, thì vớ cả bọn họ đều hoàn toàn có thể cảm nhận được một điều nào đấy rất domain authority diết, rất mênh mang, một cảm giác nào đó thật khó miêu tả bằng câu chữ, tựa như lời nhắn nhủ tiếp xúc với tận sâu thẳm sinh mệnh con người.

*

Vì sao lại như vậy?

Nếu chỉ tra cứu trên mặt phẳng câu chữ, khó rất có thể tìm ra ý vị sâu sát mà bài xích hát ước ao nhắn giữ hộ tới fan đọc. Đó là bởi bài bác hát ấy gắn liền với cuộc sống của Tôn Ngộ Không, từ lúc thác sinh trường đoản cú tảng đá, trở thành Tề Thiên Đại Thánh vùng vẫy ngang dọc giữa khu đất trời, sau tội trạng đại náo Thiên Cung cơ mà bị đè dưới chân núi Ngũ Hành, lưu giữ về thừa khứ huy hoàng tiêu diêu trường đoản cú tại nhằm rồi xót xa cho bây giờ đã an bài… vì chưng lấy cảm xúc từ nguyên tác Tây Du cam kết của Ngô quá Ân, nhưng một bí quyết tự nhiên,“500 năm bãi bể nương dâu”cũng sở hữu trong nó dòng phần hồn, phần thần nhưng mà Ngô quá Ân mong mỏi gửi gắm.

Bởi vậy, hãy thuộc trở về với nguyên tác Tây Du cam kết của Ngô thừa Ân trước lúc nghe đến lại bài bác hát, các bạn sẽ khám phá ra hầu hết ý vị thâm nám sâu phía sau giai điệu ấy.

Tôn Ngộ Không sinh ra từ tảng đá, hấp thụ linh khí của khu đất trời

Mở đầu Tây Du ký kể về thời thiên địa còn láo độn, đất trời còn u ám và sầm uất chưa phân. Rồi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế định ra nhân luân. Đây là nói về việc quả đât đã khởi đầu như gắng nào.

Tiếp đó là việc ra đời kỳ lạ của Tôn Ngộ Không. Ngộ Không hiện ra từ tảng đá trên ngọn trái cây Sơn – ngọn núi này khôn cùng đặc biệt, được biểu đạt là“mạch tổ của mười châu, là tay long của ba hòn đảo bỏ lại, từ bỏ mở giữa trong đục nhưng mà đứng lên, phân rõ u ám mà tạo thành thành, thật là một trong dãy núi quý, đẹp”. Còn nói về tảng đá, phía trên cũng chưa hẳn đá bình thường, cơ mà là “đá tiên” mang tinh khí của tạo hoá: cao 3 trượng 6 thước 5 tấc, hợp với vòng giời 365 độ; vây tròn 2 trượng 4 thước, hợp với lịch chính 24 khí, trên có 9 khiếu 8 lỗ khớp ứng với 9 cung 8 quẻ. Tả rằng:

“Có lẽ từ khi sinh ra, tấm đá cảm thụ linh hoa của trời đất, của phương diện trời, khía cạnh trăng buộc phải mới linh thông được. Trong tấm đá lại có một tiên thai. Một hôm tấm đá nứt ra, sinh một trứng đá, to bằng quả ước lớn, gặp gió hoá ra con khỉ đá, đủ mặt, mũi, chân, tay. Con khỉ đá liền học cào, học chạy, vái lạy tư phương, nhị mắt tất cả hào quang đãng sáng rực lên tận trời, có tác dụng kinh động mang lại Ngọc đại vương Đế” Như vậy, Tôn Ngộ không là được Thiên Địa hoá dục cơ mà thành, ra đời đã có sẵn sắc xảo của khu đất trời, hay nhiên không phải là bé khỉ bình bình nơi trằn thế. Điều này cũng cân xứng với quan điểm nhận của Phật gia về sinh mệnh nhỏ người: Phật gia giảng rằng con người là do Thần tạo ra ra, bạn dạng mệnh chân chính của con fan thuộc về nơi thượng giới.

Vậy vày sao con người lại xuất hiện trên Trái Đất này? Ấy là vì chưng qua mon năm dài đằng đẵng, các sinh mệnh không hề giữ được bản tính thanh khiết như thuở thuở đầu nên new rơi rớt xuống mang lại đây. Đó cũng là vấn đề mà các tôn giáo và những nền văn hoá cổ xưa đều chú ý nhận. Thánh kinh chép rằng, Thiên Chúa Giê-hô-va tạo thành người lũ ông khắc tên là Adam, sau lại tạo nên người lũ bà đánh tên là Eva. Còn trong huyền sử Hy Lạp, hai anh em thần Prometheus với Epimetheus đã rộp theo hình dáng của những vị thần mà tạo nên loài người. Trên phương Đông, sau thời điểm Bàn Cổ khai thiên lập địa, thần phụ nữ Oa đã du ngoạn khắp đó phía trên giữa trời và đất. Với khi bay lượn dọc theo sông Hoàng Hà, thanh nữ Oa cúi đầu thấy bóng dáng xinh đẹp của mình mà bất giác vui mừng. Bà quyết định dùng bùn khu đất dưới sông nặn một người theo hình dạng của thần.

Đại náo Thiên Cung, Đại Thánh bị giam dưới Ngũ Hành

Ngộ không có xuất thân cao niên như vậy phải căn cơ cũng khá phi phàm. Vì thế mà Ngộ không là người duy duy nhất trong chúng đệ tử được nhân tình Đề Tổ Sư kín trao truyền đến tiên đạo. Vào truyện cũng viết, vào tối khi tuyên giáo pháp mang đến Ngộ Không, Tổ Sư nhân tình Đề đã ngâm bài xích kệ rằng:

“Chữ Đạo siêu diệu huyền,Tu đâu chỉ chuyện bỡnGặp người giỏi mới truyềnNếu ko thành nói uổngMiệng mỏi lưỡi khô phiền!”

Vì biết Ngộ không là trời khu đất sinh ra, là người nền tảng gốc rễ phi phàm, đề nghị Bồ Đề cha ông mới bí mật truyền cho phép trường sinh color nhiệm, sau lại dạy mang lại 72 phép thần thông phát triển thành hoá. Kể từ sau lúc tu học nơi tình nhân Đề Tổ Sư, Ngộ ko đã rất có thể đi mây về gió, chứng đắc tiên quả, không những chấn nhiếp những quỷ thần khắp bốn bể nghìn non bên cạnh đó kinh cồn tới thần tiên trên thượng giới. Ở đây cũng cần nói thêm rằng, Đạo gia khác với Phật gia sinh hoạt chỗ: Phật gia chú ý tu “Thiện”, buộc phải giảng phổ độ bọn chúng sinh. Dẫu vậy Đạo gia thì không như vậy, Đạo gia giảng “Chân”, chú trọng thanh tu độc tu, vì chưng vậy mà lại sư phụ dù là thu nhận bao nhiêu đồ đệ thì trong những số ấy chỉ tất cả một môn đồ được chân truyền

Thế nhưng, khi càng trở phải thần thông quảng đại, càng được bọn chúng thần kính nể, thì Ngộ không lại càng trở nên kiêu kỳ hống hách: chê nhảy Mã Ôn là chức quan liêu quèn bắt buộc tự dựng cờ xưng vương “Tề Thiên Đại Thánh”, sinh hoạt trên Thiên Đình mà xôn xao thiên cung, trộm đào tiên, uống ngự tửu, lấy cắp tiên đan, giao tranh với na Tra, trận chiến Nhị Lang Thần, cuối cùng lại giở thói ngông cuồng trước mặt Phật Tổ với đòi hoàng thượng Đại Đế cần nhường ngôi mang lại mình.

Nếu đối chiếu với Ngộ ko thuở new tầm sư học đạo thì trái là không giống xa. Thời điểm ấy, đứng trước mặt Tổ Sư tình nhân Đề, Ngộ không từng trình làng rằng:“Con không có tính gì cả. Fan ta chửi con, con cũng không giận. Tín đồ ta đánh con, con cũng ko thù, chỉ lễ phép với những người ta nhưng mà thôi.”Vậy nhưng mà giờ đây, lúc đứng trước Phật Tổ thì Ngộ không lại ngang nhiên tuyên cha rằng:

“Luyện được ngôi trường sinh các phép thuậtHọc tài phát triển thành hoá rộng lớn vô biênChỉ hiềm hạ giới còn eo hẹpLập chí lên chầu trời chiếm Cửu ThiênBảo Điện lẽ đâu Trời ở mãiNhân gian vua chúa vẫn chia truyềnNgươi tài làm chủ, dường ta chứ?Thế mới anh hùng dám đứng lên.”

Ở đây, rất có thể thấy rằng kiếp nàn 500 năm dưới năm giới Sơn không chỉ là báo ứng đến tội danh ‘đại náo Thiên Cung’, mà tại sao sâu xa hơn, chính là do chổ chính giữa tính Ngộ Không vẫn rơi rớt xuống phía dưới dưới, không duy trì được bản tính thuần thiện dịp ban đầu.

Phật gia giảng rằng, sinh mệnh chân chủ yếu của con fan là được hình thành trên thiên giới. Mà lại hễ trung khu tính biến đổi không còn xuất sắc nữa, cũng tức là tạo nghiệp, cá thể ấy sẽ có nặng trung ương phàm cơ mà rơi rớt xuống phía dưới.Không chỉ riêng biệt Tôn Ngộ Không mà từ lai lịch của những nhân vật dụng trong Tây Du Ký họ cũng hoàn toàn có thể thấy điều đó: Đường Tăng vốn là Kim Thiền Tử, là môn sinh thứ nhì của Phật đam mê Ca Mâu Ni, chỉ vày khinh mạn Phật Pháp nhưng mà bị đày xuống hạ giới, rốt cuộc yêu cầu tu luyện lại từ bỏ đầu. Còn Trư chén bát Giới thì trêu ghẹo Hằng Nga, Sa Ngộ Tĩnh lỡ tay làm vỡ chén lưu giữ ly, tiểu Bạch Long phóng hoả đốt viên minh châu – đó đều là tội nghiệp khiến cho họ bị tước quăng quật thần vị, và đề xuất mang thân phàm nhưng tu luyện mới rất có thể quay trở về.

Vậy kể tới đây, ta có thể hiểu được ngụ ý của cái brand name “Ngũ Hành Sơn”. Đạo gia giảng về âm dương ngũ hành, coi Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ là 5 yếu tố cấu thành buộc phải vạn vật. Nhưng mà “ngũ hành” dẫu sao vẫn chỉ nên vật chất của tam giới chứ chưa hẳn nơi thượng giới. Vày vậy, Ngộ không biến thành đè dưới núi tử vi ngũ hành cũng chính là bị chôn vùi nơi trần thế, bị kiềm chế trong loại thân xác phàm mà cần yếu tự tại, tiêu dao…

Tu luyện là nhằm quay trở về

“500 năm kho bãi bể nương dâuTảng đá cứng đã phủ xanh rêu,phủ xanh rêu…

Chỉ một trái tim fan chưa chếtNhìn lại vượt khứ tiêu diêu từ tại,tiêu diêu từ tại…”

Người ta nói, con người đến nơi thế gian là yêu cầu chịu kiếp luân hồi. Luân hồi tức thị đời này là người, mà lại đời sau rất có thể là thực vật, động vật, thậm chí là là đồ vô giác vô tri. Tương tự như biển xanh qua mon năm đằng đẵng mà biến thành ruộng cạn, dẫu kiếp này là anh hùng hào kiệt, là bậc công tử vương tôn, thì có lẽ ai còn hiểu được kiếp sau có được mang thân người hay không? Vậy new nói, đời bạn là bể khổ, niềm hạnh phúc dẫu gồm cũng chỉ là nụ cười thoáng qua, huy hoàng cả một đời cũng chỉ như ánh sáng của đèn loé lên vào phút chốc.

Đời bạn là bể khổ, khổ nhưng cũng là mê. Con tín đồ sống trong mê nên mới say sưa trong danh lợi vật hóa học mà quên mất phiên bản nguyện của bản thân là cần quay trở về.Đạo gia giảng rằng, con fan đến ráng gian không hẳn vì để gia công người, mà là nhằm phản bổn quy chân, trở lại Thiên giới.

Ở phía trên không phải chúng ta đang nói điều huyền hoặc, cũng không phải thủ thỉ hoang đường, nhưng mà là đứng từ khía cạnh Phật gia và Đạo gia để hiểu về thành phầm của người tu hành. Ta biết rằng, Ngô thừa Ân là bậc đại sĩ tinh thông cả Phật với Đạo. Ông viết Tây Du Ký chưa phải để kể đông đảo chuyện thần tiên quỷ quái cài vui cho những người đời, nhưng là trải qua câu chuyện thỉnh tởm của Đường Tam Tạng nhưng gửi vào kia cả thiên cơ rộng lớn.

Câu hỏi đặt ra là: Làm nuốm nào để trở về? Đó chính là tu luyện! vị tu luyện, cơ mà qua mỗi lần văn minh mở ra lại bao gồm Đại Giác đưa hạ vắt độ nhân. đều bậc giác đưa như Giê-su, Lão Tử, ham mê Ca Mâu Ni, đã khai sáng sủa cho thế giới một tuyến phố tu luyện. Tuy thế tu luyện không phải là vứt quăng quật hết thảy phần lớn vật chất, không hẳn là chối bỏ bạn thân, cũng chưa hẳn là đưa vào hang rượu cồn trong núi, giải pháp xa khỏi vị trí xã hội con tín đồ — âu đó chỉ là cách thức của một vài ba pháp môn trong quá khứ, chứ không hẳn là thực chất của tu hành. Mà thực chất của tu hành thực sự, đó là buông quăng quật tâm phàm, ở đầu cuối đạt cho tới cảnh giới của bậc trí giả.

Giống như trong hồi 85, lúc Ngộ ko nói với Đường Tăng rằng:“Phật tại Linh đánh mạc viễn cầu, Linh tô chỉ trên nhữ tâm đầu. Nhân nhân hữu cá Linh sơn tháp, Hảo phía Linh sơn tháp hạ tu.”(Phật sinh hoạt Linh đánh lọ đề xuất cầu, Linh sơn trước đôi mắt lại kiếm tìm đâu! người nào cũng có Linh sơn tháp, tu sống Linh đánh đạo khôn xiết mầu), Đường Tăng sẽ trả lời:“Đồ đệ ạ, ta há lần khần sao? trường hợp theo tứ câu ấy, dùthiên ghê vạn quyển cũng chỉ nên tu tâm.”

Bài Liên Quan

Tôn Ngộ ko thần thông quảng đại, vì sao vẫn phải làm ‘Bật Mã Ôn’ coi con ngữa trên Thiên Đình?

Tôn Ngộ không phò Đường Tăng đem kinh là chuyện được Thần Phật an bài cẩn thận từng bỏ ra tiết

Cảnh giới cao nhất trong Tây Du Ký, nạm nhân mấy ai hoàn toàn có thể tỏ tường?

Trước khi đại náo thiên cung, từng gồm một Tôn Ngộ Không hết sức khác: mặc dù bị đánh mắng cũng ko tức ko giận

Sa Tăng từng ăn thịt Đường Tăng? mẩu truyện tiết lộ từ cái vòng cổ 9 đầu lâu

Bí ẩn thân cố của Tôn Ngộ Không, rút cuộc Mỹ Hầu vương là ai trong định kỳ sử?

Nếu như Tây Du ký kết của Ngô thừa Ân là tuyệt chũm kỳ thư khổng lồ nhất vào “Tứ đại danh tác”, thì bộ phim cùng thương hiệu của đạo diễn Dương Khiết cũng xứng đáng được tôn vinh là tòa tháp bất hủ duy nhất của điện hình ảnh Trung Hoa.

Làm nên thành công ấy phải kể đến sự góp sức không bé dại của những nhạc khúc vào phim. Và trong số những nhạc khúc bất hủ ấy, có một bài bác hát, mà dẫu chỉ xuất hiện thêm trong một phân cảnh bé dại của phim, mà lại lại khiến cho lòng fan mãi bổi hổi da diết. Đó đó là bài hát nói lại trọng điểm sự của Tôn Ngộ không suốt 500 năm bị đè dưới ngũ hành Sơn. Không hào tráng như ca khúc mở đầu“Đường bọn họ đi”, không vui tươi ngộ nghĩnh như“Ngộ ko trộm đào”,lại không và lắng đọng trong sáng sủa như“Tình nhi nữ”, vậy mà“500 năm kho bãi bể nương dâu”cứ vấn vương mãi trong trái tim người xem.

Có một điều đặc biệt quan trọng là, mặc dù được màn trình diễn bằng giọng nam tốt giọng nữ, có ca từ bỏ hay nhạc điệu không lời, bên trên nền của nhạc cụ tân tiến hay dân gian, và cho dù người nghe bao gồm hiểu ý nghĩa sâu sắc của bài xích hát tốt không, thì tất cả chúng ta đều có thể cảm nhận ra một điều gì đấy rất domain authority diết, vô cùng mênh mang, một cảm giác nào đó thật khó biểu đạt bằng câu chữ, tựa như lời nhắn nhủ tiếp xúc với tận sâu thẳm sinh mệnh nhỏ người.

Trăm Năm bãi bể nương dâu – Tây Du cam kết 1986

Vì sao lại như vậy?

Nếu chỉ tìm kiếm trên bề mặt câu chữ, khó hoàn toàn có thể tìm ra ý vị chuyên sâu mà bài hát mong nhắn giữ hộ tới tín đồ đọc. Đó là bởi bài xích hát ấy nối liền với cuộc đời của Tôn Ngộ Không, từ lúc thác sinh từ tảng đá, biến Tề Thiên Đại Thánh tung hoành ngang dọc giữa đất trời, sau tội ác đại náo Thiên Cung cơ mà bị đè bên dưới chân núi Ngũ Hành, nhớ về quá khứ huy hoàng tiêu diêu từ bỏ tại để rồi xót xa cho hiện tại đã an bài… vì lấy cảm hứng từ nguyên tác Tây Du cam kết của Ngô vượt Ân, nhưng một biện pháp tự nhiên,“500 năm bãi bể nương dâu”cũng với trong nó dòng phần hồn, phần thần nhưng Ngô thừa Ân ao ước gửi gắm.

Xem thêm: Cách Thu Sóng Wifi Mạnh Hơn Cực Đơn Giản, 5 Cách Giúp Wifi Mạnh Hơn Tại Nhà Rất Dễ Áp Dụng

Bởi vậy, hãy thuộc trở về cùng với nguyên tác Tây Du cam kết của Ngô vượt Ân trước lúc nghe đến lại bài hát, bạn sẽ khám phá ra đa số ý vị thâm sâu đằng sau giai điệu ấy.

Tôn Ngộ Không hiện ra từ tảng đá, dung nạp linh khí của đất trời

Mở đầu Tây Du ký kết kể về thời thiên địa còn lếu độn, khu đất trời còn u ám và đen tối chưa phân. Rồi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế định ra nhân luân. Đây là nói tới việc trái đất đã khởi đầu như thế nào.

Tiếp đó là sự việc ra đời kỳ quái của Tôn Ngộ Không. Ngộ Không ra đời từ tảng đá trên ngọn củ quả Sơn – ngọn núi này cực kỳ đặc biệt, được diễn tả là“mạch tổ của mười châu, là tay long của ba đảo bỏ lại, tự mở thân trong đục nhưng mà đứng lên, phân rõ mờ mịt mà chế tạo thành, thật là một dãy núi quý, đẹp”.

Còn nói tới tảng đá, đây cũng không phải đá bình thường, nhưng là “đá tiên” mang tinh khí của sinh sản hoá: cao 3 trượng 6 thước 5 tấc, hợp với vòng giời 365 độ; vây tròn 2 trượng 4 thước, hợp với lịch bao gồm 24 khí, trên tất cả 9 khiếu 8 lỗ tương ứng với 9 cung 8 quẻ. Tả rằng:

“Có lẽ từ lúc sinh ra, tấm đá cảm thụ linh hoa của trời đất, của mặt trời, mặt trăng cần mới linh thông được. Trong tấm đá lại có một tiên thai. Một hôm tấm đá nứt ra, sinh một trứng đá, to bởi quả ước lớn, chạm chán gió hoá ra con khỉ đá, đủ mặt, mũi, chân, tay. Nhỏ khỉ đá liền học cào, học tập chạy, vái lạy bốn phương, nhì mắt tất cả hào quang đãng sáng rực lên tận trời, có tác dụng kinh động đến Ngọc hoàng thượng Đế”.<1>

Ngộ không sinh ra xuất phát từ 1 tảng đá dung nạp linh khí trời đất. (Ảnh: Một cảnh vào phim Tây Du cam kết 1986)

Như vậy, Tôn Ngộ không là được Thiên Địa hoá dục nhưng thành, hiện ra đã có sẵn tinh xảo của khu đất trời, tốt nhiên không hẳn là nhỏ khỉ bình thường nơi trằn thế. Điều này cũng tương xứng với cách nhìn nhận của Phật gia về sinh mệnh bé người:

Phật gia giảng rằng bé người là vì Thần chế tác ra, bạn dạng mệnh chân bao gồm của con bạn thuộc về nơi thượng giới.

Vậy vì chưng sao con người lại xuất hiện trên Trái Đất này? Ấy là bởi vì qua tháng năm nhiều năm đằng đẵng, các sinh mệnh không thể giữ được phiên bản tính tinh khiết như thuở lúc đầu nên new rơi rớt xuống cho đây. Đó cũng là điều mà các tôn giáo và những nền văn hoá truyền thống đều chú ý nhận. Thánh khiếp chép rằng, Thiên Chúa Giê-hô-va tạo thành người bọn ông viết tên là Adam, sau lại tạo nên người lũ bà đánh tên là Eva. Còn trong huyền sử Hy Lạp, hai bằng hữu thần Prometheus cùng Epimetheus đã phỏng theo hình dáng của các vị thần mà tạo ra loài người. Tại phương Đông, sau thời điểm Bàn Cổ khai thiên lập địa, thần nữ Oa đã du ngoạn khắp đó phía trên giữa trời cùng đất. Với khi bay lượn dọc theo sông Hoàng Hà, đàn bà Oa cúi đầu thấy bóng dáng xinh đẹp của bản thân mình mà bất giác vui mừng. Bà quyết định dùng bùn khu đất dưới sông nặn một người theo hình dạng của thần.

Đại náo Thiên Cung, Đại Thánh bị giam dưới Ngũ Hành

Ngộ không có xuất thân cừ khôi như vậy yêu cầu căn cơ cũng khá phi phàm. Bởi vậy mà Ngộ không là bạn duy nhất trong bọn chúng đệ tử được người yêu Đề Tổ Sư bí mật trao truyền mang đến tiên đạo.

Ở đây cũng cần nói thêm rằng, Đạo gia không giống với Phật gia sinh sống chỗ: Phật gia chú trọng tu “Thiện”, yêu cầu giảng phổ độ bọn chúng sinh. Nhưng lại Đạo gia thì không như vậy, Đạo gia giảng “Chân”, chú ý thanh tu độc tu, bởi vậy mà sư phụ dù là thu nhận bao nhiêu đồ đệ thì trong đó chỉ gồm một môn đồ được chân truyền.

Tôn Ngộ ko được nhân tình Đề Sư Tổ chỉ dạy dỗ phép thần thông. (Ảnh: Một cảnh vào phim Tây Du ký 1986)

Trong truyện cũng viết, đêm ngày khi tuyên giáo pháp mang đến Ngộ Không, Tổ Sư ý trung nhân Đề đang ngâm bài bác kệ rằng:

“Chữ Đạo cực kỳ diệu huyền,Tu đâu chỉ có chuyện bỡnGặp người xuất sắc mới truyềnNếu không thành nói uổngMiệng mỏi lưỡi khô phiền!”

Vì biết Ngộ ko là trời khu đất sinh ra, là người gốc rễ phi phàm, nên Bồ Đề tiên sư mới kín đáo truyền chất nhận được trường sinh color nhiệm, sau lại dạy cho 72 phép thần thông vươn lên là hoá.

Kể từ sau thời điểm tu học nơi tình nhân Đề Tổ Sư, Ngộ ko đã có thể đi mây về gió, chứng đắc tiên quả, không chỉ là chấn nhiếp những quỷ thần khắp bốn bể nghìn non mà hơn nữa kinh rượu cồn tới thần tiên trên thượng giới.

Tôn Ngộ ko trộm đào tiên, uống ngự tửu, đem cắp tiên đan, làm rối loạn Thiên Đình. (Ảnh trong phim Tây Du ký 1986)

Thế nhưng, khi càng trở bắt buộc thần thông quảng đại, càng được bọn chúng thần kính nể, thì Ngộ không lại càng trở nên sang chảnh và kiêu sa hống hách: chê bật Mã Ôn là chức quan liêu quèn cần tự dựng cờ xưng vương “Tề Thiên Đại Thánh”, sinh hoạt trên Thiên Đình mà xôn xao thiên cung, trộm đào tiên, uống ngự tửu, đem cắp tiên đan, giao tranh với na Tra, cuộc chiến Nhị Lang Thần, sau cuối lại giở thói ngông cuồng trước phương diện Phật Tổ và đòi ngọc hoàng Đại Đế bắt buộc nhường ngôi cho mình.

Tôn Ngộ không nhận lời thách thức củaPhật Tổ, đòi Ngọc Hoàng đề xuất nhường ngôi cho khách hàng (Ảnh: Một cảnh vào phim Tây Du ký 1986)

Nếu đối chiếu với Ngộ ko thuở bắt đầu tầm sư học tập đạo thì trái là khác xa. Thời gian ấy, đứng trước mặt Tổ Sư người tình Đề, Ngộ ko từng trình làng rằng:“Con không tồn tại tính gì cả. Fan ta chửi con, nhỏ cũng không giận. Tín đồ ta tấn công con, nhỏ cũng không thù, chỉ lễ phép với người ta nhưng mà thôi.”Vậy nhưng giờ đây, khi đứng trước Phật Tổ thì Ngộ không lại ngang nhiên tuyên tía rằng:

“Luyện được ngôi trường sinh nhiều phép thuậtHọc tài phát triển thành hoá rộng vô biênChỉ hiềm hạ giới còn eo hẹpLập chí lên chầu trời chiếm Cửu ThiênBảo Điện lẽ đâu Trời sinh hoạt mãiNhân gian vua chúa vẫn chia truyềnNgươi tài làm cho chủ, nhường ta chứ?Thế mới nhân vật dám đứng lên.”

Ở đây, hoàn toàn có thể thấy rằng kiếp nàn 500 năm dưới ngũ hành Sơn không những là báo ứng mang lại tội danh ‘đại náo Thiên Cung’, mà nguyên nhân sâu xa hơn, chính là do trọng tâm tính Ngộ Không vẫn rơi rớt xuống vùng dưới dưới, không duy trì được bạn dạng tính thuần thiện thời điểm ban đầu.

Phật gia giảng rằng, sinh mệnh chân thiết yếu của con fan là được có mặt trên thiên giới. Nhưng hễ chổ chính giữa tính biến đổi không còn xuất sắc nữa, cũng có nghĩa là tạo nghiệp, cá nhân ấy sẽ sở hữu nặng trọng điểm phàm nhưng mà rơi rớt xuống phía dưới dưới.Không chỉ riêng Tôn Ngộ Không nhưng mà từ lai lịch của những nhân trang bị trong Tây Du Ký chúng ta cũng hoàn toàn có thể thấy điều đó: Đường Tăng vốn là Kim Thiền Tử, là môn sinh thứ hai của Phật ưng ý Ca Mâu Ni, chỉ bởi khinh mạn Phật Pháp mà bị đày xuống hạ giới, rốt cuộc phải tu luyện lại từ bỏ đầu. Còn Trư chén Giới thì trêu ghẹo Hằng Nga, Sa Ngộ Tĩnh lỡ tay làm vỡ tung chén lưu lại ly, tè Bạch Long phóng hoả đốt viên minh châu – đó đều là tội nghiệp khiến cho họ bị tước quăng quật thần vị, và nên mang thân phàm cơ mà tu luyện mới rất có thể quay trở về.

Vậy nói tới đây, ta có thể hiểu được hàm ý của cái tên “Ngũ Hành Sơn”. Đạo gia giảng về âm khí và dương khí ngũ hành, coi Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ là 5 nhân tố cấu thành đề xuất vạn vật. Dẫu vậy “ngũ hành” dẫu sao vẫn chỉ là vật chất của tam giới chứ không hẳn nơi thượng giới. Do vậy, Ngộ không xẩy ra đè dưới núi ngũ hành cũng chính là bị chôn vùi địa điểm trần thế, bị chế ước trong chiếc thân xác phàm mà tất yêu tự tại, tiêu dao…

Tôn Ngộ không xẩy ra đè dưới núi ngũ hành 500 năm (Ảnh: một cảnh vào phim Tây Du cam kết 1986)

Tu luyện là để quay trở về

“500 năm kho bãi bể nương dâuTảng đá cứng đã lấp xanh rêu,phủ xanh rêu…

Chỉ một trái tim người chưa chếtNhìn lại quá khứ tiêu diêu từ tại,tiêu diêu tự tại…”

Người ta nói, con người đến nơi trần thế là nên chịu kiếp luân hồi. Luân hồi nghĩa là đời này là người, tuy thế đời sau có thể là thực vật, cồn vật, thậm chí là đồ dùng vô giác vô tri. Cũng như biển xanh qua mon năm đằng đẵng mà trở thành ruộng cạn, dẫu kiếp này là hero hào kiệt, là bậc công tử vương tôn, thì ai còn biết rằng kiếp sau giành được mang thân fan hay không? Vậy new nói, đời fan là bể khổ, hạnh phúc dẫu bao gồm cũng chỉ là niềm vui thoáng qua, huy hoàng cả một đời cũng chỉ như ánh sáng của đèn loé lên vào phút chốc.

Đời bạn là bể khổ, khổ tuy vậy cũng là mê. Con người sống vào mê phải mới đắm chìm trong lợi danh vật hóa học mà quên mất bản nguyện của chính bản thân mình là yêu cầu quay trở về.

Đạo gia giảng rằng, con fan đến ráng gian không hẳn vì để gia công người, cơ mà là để phản bổn quy chân, quay trở lại Thiên giới.

Ở trên đây không phải chúng ta đang nói điều huyền hoặc, cũng ko phải rỉ tai hoang đường, mà là đứng từ góc nhìn Phật gia với Đạo gia nhằm hiểu về cống phẩm của fan tu hành. Ta biết rằng, Ngô thừa Ân là bậc đại sĩ tinh thông cả Phật và Đạo. Ông viết Tây Du Ký chưa hẳn để kể những chuyện thần tiên quỷ quái thiết lập vui cho tất cả những người đời, mà là trải qua câu chuyện thỉnh tởm của Đường Tam Tạng nhưng mà gửi vào kia cả thiên cơ rộng lớn.

Câu hỏi đưa ra là: Làm cầm nào để trở về? Đó đó là tu luyện! vì chưng tu luyện, cơ mà qua mỗi lần văn minh mở ra lại có Đại Giác trả hạ vậy độ nhân. Những bậc giác trả như Giê-su, Lão Tử, mê thích Ca Mâu Ni, sẽ khai sáng sủa cho thế giới một tuyến phố tu luyện. Mà lại tu luyện chưa hẳn là vứt bỏ hết thảy hồ hết vật chất, không hẳn là chối bỏ tín đồ thân, cũng chưa phải là đâm vào hang cồn trong núi, bí quyết xa khỏi nơi xã hội con người — âu kia chỉ là phương thức của một vài ba pháp môn trong vượt khứ, chứ không phải là thực chất của tu hành. Mà thực chất của tu hành thực sự, chính là buông bỏ tâm phàm, sau cùng đạt cho tới cảnh giới của bậc trí giả.

Giống như vào hồi 85, lúc Ngộ ko nói cùng với Đường Tăng rằng:“Phật tại Linh sơn mạc viễn cầu, Linh đánh chỉ tại nhữ trung tâm đầu. Nhân nhân hữu cá Linh đánh tháp, Hảo hướng Linh đánh tháp hạ tu.”(Phật nghỉ ngơi Linh sơn lọ bắt buộc cầu, Linh sơn trước mắt lại kiếm tìm đâu! người nào cũng có Linh đánh tháp, tu ở Linh sơn đạo siêu mầu), Đường Tăng đang trả lời:“Đồ đệ ạ, ta há phân vân sao? trường hợp theo bốn câu ấy, dùthiên tởm vạn quyển cũng chỉ là tu tâm.”

Con mặt đường thỉnh gớm của 4 thầy tròĐường Tăng cũng đó là con mặt đường tu luyện để quay trở về (một cảnh trong phim Tây Du cam kết 1986)

Tu luyện là thần thánh, tu luyện là thiêng liêng, vậy mà người đời hễ biết đến “tu luyện” lại lắc đầu coi như điều u mê lẩn thẩn muội. ‘Thân fan khó được, Phật Pháp nặng nề tìm’ <2>, nếu bỏ qua cơ duyên vạn cổ này thì sẽ là vấn đề ân hận độc nhất của sinh mệnh. Vì vậy, khổ thơ ở đầu cuối của bài hát chấm dứt bằng một câu hỏi, y như lời nói nhở cho từng chúng ta:

“Đã tầm giá hoài năm tháng,Mang theo bao hoài bão.Vì sao mà, vì chưng sao mà,Ta lại chịu sự an bài bác này?”