Những bài bác thơ trung khu trạng bi đát khi bỗng nhớ về tình thân xưa, nhớ về hồ hết kỷ niệm của một thời yêu nhau, mà lúc này cả 2 đã cách nhau chừng mãi mãi…

đang cập nhật..

Bạn đang xem: Thơ kỷ niệm ngày yêu nhau


*

#01.

DĨ VÃNG – Thơ: Ngọc Hân

Bấy lâu rồi ta vẫn nhớ fan thôiVẫn yêu thương thương, ngậm ngùi mà domain authority diếtVẫn ngóng trông dẫu phương trời phương pháp biệtVẫn nồng nàn như thuở biết đắm say

Phương trời nào, người dưng hỡi bao gồm hayTa vẫn nhớ hầu hết tháng thời trước cũKỷ niệm xưa vẫn nâng niu, gìn giữChút hương đầu yêu cầu mãi cứ thiêng liêng

Ta giữ lại cho mình khoảng trời riêngMiền ký ức hồn nhiên nhưng mà trong sángChẳng thể nào vùi chôn vào quên lãngDặn cùng với lòng ngày tháng đang lùi xa

Nhớ về người trong khoảng thời gian quaVà nhiều lúc muốn nhị ta chạm chán gỡNhưng lại suy nghĩ mình đã không duyên nợKhẽ mỉm cười, tình dang dở…khó phai !

Gói vào lòng để hướng tới tương laiCùng nguyện ước cho mai sau tươi sángHãy coi nhau là một miền dĩ vãngĐể xuyên suốt đời thuộc năm tháng nhớ thương!


*

#02.

HỒN HOANG – Thơ: Ngọc Hân

Chẳng là gì trong nỗi nhớ của nhauNên hình nhẵn cũng phai và nhạt màu vội vãVừa yêu thương nhưng giờ thành xa lạLời hứa hẹn thề chắc đã và đang phôi pha

Chẳng là gì đề xuất cứ thế biện pháp xaCứ ghẻ lạnh bước qua nhau yên lẽChẳng còn ai thấy con tim giằng xéNhớ trong người cồn cào như một kẻ khùng điên ?

Chẳng là gì buộc phải cứ vắt lãng quênLời tiềm ẩn cùng với mọi người trong nhà sớm tốiChắc fan ta vẫn vô tình quên vộiNhắc làm những gì cho thêm nỗi xót cay

Chẳng thể nào nói nhì tiếng phân chia tayÝ nghĩa không lúc nồng say sẽ hếtCó thể như thế nào chỉ vậy thôi…tình bị tiêu diệt !Lặng yên là hoàn thành mọi đon đả !

Chẳng là gì buộc phải cứ chũm lặng câmVà cứ thế lặng lẽ không lời ngỏYêu yêu mến xưa mỏng tanh manh như thể gióCuộc tình bi thương như lá cỏ …hư hao

Chẳng là gì cần chẳng thấy chênh chaoChẳng nhói đau, chẳng u sầu héo hắtLửa thương yêu cũng vô tình dập tắtMình vô tình góp nhặt mảnh hồn hoang!

#03.

MIỀN KÝ ỨC 1 – Thơ: Ngọc Hân

Chút ngỡ ngàng khi chợt nhận ra nhauChút xót xa về một miền cam kết ứcChút tái tê, ngỗn ngang chỗ lồng ngựcChút nghẹn ngào, thức tỉnh một niềm đau

Cứ tưởng rằng quá khứ đang vùi sâuMiền cam kết ức cũng phai màu thương nhớĐến từ bây giờ khi vô tình gặp mặt gỡNhói vào lòng, tim vụn vỡ…mắt cay …!


*

#04.

MIỀN KÝ ỨC 2 – Thơ: Ngọc Hân

Em đã thôi không hề chờ còn đợiKhông nhớ ý muốn không chới với ko sầuKhông nghĩ về nhiều phải cũng giảm đớn đauCâu chuyện cũ chôn sâu vào dĩ vãng

Rồi hầu như thứ sẽ chìm ngập trong quên lãngAi yêu ai, ai xung khắc khoải chờ chờAi lạnh lùng, ai hờn giận vu vơAi hẹn hẹn, ai ngẫn ngơ…hy vọng

Khi yêu thương đã mất dậy sóngTrái tim này hết trông ngóng vấn vươngRồi mai đây ta mỗi đứa một đườngXin trả lại phần đông niềm yêu thương nỗi nhớ

Yêu làm bỏ ra cho tim nhiều vụn vỡNụ tâm thành mà chẳng nở thành hoaThời gian trôi kỷ niệm cũng nhạt nhòaDư âm cũ trôi xa miền cam kết ức!

#05.

HOÀI NIỆM – Thơ: Ngọc Hân

Ở mặt anh bây giờ là tín đồ khácChuyện tình bản thân như gió thoảng nhưng thôiChỉ còn em ngồi nhìn ánh sao trờiThầm ước nguyện cho tất cả những người luôn hạnh phúc

Ở mặt anh bây chừ là lời chúcLà dịu dàng là số đông lúc vui đùaLà đêm dài không chờ đợi dưới mưaKhông vương vấn chuyện xa xưa mệt mỏi

Em trong anh là muôn ngàn vệt hỏiKhiến anh nhức với gần như nỗi muộn phiềnỪ thôi thì mình chẳng tất cả nợ duyênAnh con quay bước…tình thứ nhất khép lại.!

Ừ chắc rằng vì em còn khờ dạiChẳng nâng niu nên mãi mất nhau rồiDấu yêu thương giờ những ít cũng phai phôiXin duy trì lại một thời yêu nông nổi

Ừ em biết em là người có lỗiNên bây giờ mình từng đứa một phươngCố nhân ơi hai ta chẳng tầm thường đườngNhưng sâu thẳm lòng còn thương những lắm!


*

#06.

NỖI NIỀM – Thơ: Ngọc Hân

Giọt lệ tình có lẽ rằng cũng đang vơiChẳng mong nhớ về cái thời xa vắngNhưng cơ mà sao khi màn tối tĩnh lặngBóng hình bạn đeo đẳng mãi vai trung phong can

Người im bề, ta đã và đang sang ngangSao vẫn cứ đa sở hữu thời hoa đỏBài thơ xưa vẫn tồn tại trong dang dởKhúc nhạc lòng ai mở lối yêu thương

Em dối lòng trốn tránh phần nhiều tơ vươngMuốn được sống kiếp vô thường xuyên lặng lẽChỉ tiếc mình trước cuộc đời…nhỏ béChẳng thể nào khỏe khoắn được như ai

Tình hiện giờ nhiều ít đã tàn phaiNhưng nỗi ghi nhớ theo ngày dài khủng mãiEm biết mình luôn luôn là fan khờ dạiQuá khứ rồi, bây giờ vẫn nặng nề mang

Cố thả hồn đến nỗi nhớ đi hoangKhi ngoảnh lại vệt loang chiều đổ bóngChẳng thể làm sao xóa tung niềm hy vọngVẫn ngóng chờ ước ao ngóng một fan xa!

#07.

NHỚ VỀ EM – Thơ: Toàn trung tâm Hòa

Có một ngày anh tự dưng thấy 1-1 côiKhi khúc yêu đang lạc rồi vết vếtTrái tim nồng cứ ngỡ rằng vẫn chếtVà nhịp đời giống như vệt sương tan

Em chỉ còn trong hoài niệm mênh mangKhi dấu yêu bụi thời hạn phủ bámAnh đâu chỉ có là con fan vô cảmNên nỗi nhức đã chạm đến tận cùng

Và từng ngày một anh lại viết mông lungCâu thơ hốt nhiên dạt dào từng nhịp pháchNỗi lưu giữ em cứ đụng vào bằng trắcTrải lòng mình theo chiếc mạch phiêu linh

Anh mãi tìm chút ánh nắng bình minhNhưng em ơi dường như mình… ko thể!Em xa lắc ở chân trời góc bểĐã mấy mùa như thế… nhớ về em!


*

#08.

NHỚ NGƯỜI – Thơ: Ngọc Hân

Anh bao gồm biết chiều này em nhớ lắmÁnh mắt bi thương xa thẳm mang đến mênh môngMình hiện giờ đã hết rất nhiều ngóng trôngSao quan trọng đành lòng nhưng mà quay bước

Trái tim em là muôn vàn vệt xướcAi hẹn cùng tầm thường mộng mong sánh đôiMà lúc này mỗi đứa một phương trờiBuồn yêu đương nhớ tín đồ ơi anh bao gồm biết

Ai đã từng trao niềm yêu tha thiếtĐể tim này domain authority diết mộng uyên ươngChiều hạ tiến thưởng tím hết hầu hết nhớ thươngMình em bước trên con đường lộng gió

Mình xa nhau chừng còn bao lời không ngỏTrăng hạ tuần còn riêng biệt vườn yêuMà bất chợt sao lại hóa tiêu điềuĐể em phải ôm thật những tiếc nuối

Có đề nghị đâu là sản phẩm công nghệ tình mê muộiLửa khát khao chưa nguội giá bao giờChợt thấy bản thân cô lẻ mọi bơ vơNên chát đắng từng lời thơ sầu héo.

#09.

VIẾT đến MÙA ĐÃ CŨ – Thơ: Thiên Gia Bảo

Vệt loang chiều đổ tím phía trời xaNơi mắt biếc đang nhạt nhòa tiếng nhớVạn lời thương trong tâm địa còn nức nởLòng nghẹn ngào tiễn mùa cũ đi qua…

Mai em về chỗ ấy với người taAnh chỉ còn là mùa quà đã cũĐoạn con đường yêu vào áo màu tím đỏSánh vai tín đồ em có thấy vui không…?

Một đoạn đường mà đứt quãng dòng sôngĐôi thuyền mộng ko về thông thường bến đỗMùa thân thương úa tàn trong dang dởLệ nhì hàng ai khóc đưa tiễn nhau…

Rồi đáng nhớ ngày cũ vẫn phai màuNhư mùa chết hàng cây xờ xạc láCon con đường quen nhưng bàn chân xa lạDửng dưng về chiều nhạt nắng nóng bơ vơ…

Ai còn tìm lời hứa của ngày xưaNụ hoa xay trang thơ chưa lần gửiÁnh mắt làm sao buông ánh nhìn đắm đuốiMùa qua rồi còn đứng mãi ngẩn ngơ…

Tuổi Ô Mai của ngày đó bây giờChỉ nỗi ghi nhớ xen về ngang kỷ niệmKhơi lệ lòng khóc tình ko trọn vẹnChuyện bi hùng vui như cơn mơ vô thường…

Có lúc nào em cảm xúc cô đơnMuốn tìm lại nháng vui buồn xưa cũMím chặt môi tuôn lệ lòng nức nởTuổi đá rubi ngày tháng sẽ rong rêu.


#10.

KÍ ỨC XƯA – Thơ: Cao Hằng

Chục năm dài ta chẳng buổi phổ biến đôiDù vẫn nhớ vẫn bổi hổi xưa cũTừ nhịp đập xưa trái tim ấp ủĐến mặn nồng vẫn đã ngự địa điểm em.

Thu đang về với khoảnh khắc nóng êmCánh hoa sữa rớt mặt thềm se sắtBên đường cũ có thể giờ hương ngào ngạtCũng thọ rồi mải linh giác quên đi.

Thu nồng dịu giữa cảm xúc tình siGiờ nghĩ tới như ly so bì giấc mộngSâu canh vắng ngóng về vị trí gió lộngĐường sữa thơm xao động ký ức về.

Em lưu giữ ngày say mộng cầu đam mêCùng sánh bước trao lời thề vùng ấyXưa bố mẹ thương yêu bản thân quyết vậyChắc hiện giờ ta đã lấy được nhau.

Nhớ lại mùa thu trước những bi ai đauEm vẫn thấy tình đậm màu hạnh phúcNhưng vẫn nghẹn lúc nghe đến anh ước chúcĐể giọt buồn….đọng tới thời gian mình xa.

Kỷ niệm xưa sẽ chẳng thể xoá nhoàMùa yêu dấu còn trong ta mãi mãiDẫu Nguyệt Lão chẳng mang lại ta gần cạnh lạiEm phù hợp để tình mãi còn xanh.

#11.

HOÀI NIỆM – Thơ: Hạnh Ngọc

Về vị trí này người có nhớ mang lại tôi?Chuyện năm xưa tất cả hiện về trước mắt?Những vui bi thảm của 1 thời xuân sắc…Ta chung đường thuộc ngắm lá me bay…?

Gió đưa mây như gợi nỗi u hoàiNhớ một thuở tôi tín đồ vui trò chuyện…Trao niềm tin…Những hứa hẹn thề mong nguyệnTrọn cuộc sống mong mãi được mặt nhau.

Con con đường xưa bình thường bước từ bỏ thuở nàoGiờ đơn lẻ tôi nghe tim buốt giáHàng me già lá buồn rơi lả tả…Qua lối này người dân có nhớ mang đến tôi?

Giờ còn điều gì ngoài khoảng cách xa xôiVà lưu lại trong tôi nhiều kỷ niệmNgười tảo đi để lại không gian tímTím trời chiều tím cả hầu như ước mơ…


#12.

LỐI XƯA KỶ NIỆM – Thơ: Tùng Nguyễn

Con đường cũ một thời từng say đắmĐã thọ rồi nay vắng bóng fan xưaGió miên man, cảnh lá sắp thế mùaThêm tím lặng thân chiều thu về cuối..

Bước chầm chậm chạp mà lòng dâng tiếc nuốiKý ức về mang đến nhớ từng phút giâyĐã bao lâu tình ấy vẫn đong đầyƯớc còn mãi một vòng tay ngóng đợi..

Nín hơi thở cơ mà nghe tim chới vớiChút xa xôi vời call nhớ năm nàoTuổi thiếu hụt thời nhị đứa từng cầu aoXây lầu ái , mộng trào vui khoé mắt..

Tình còn đấy mà lại giờ xa cách mặtPhút nhớ nhung lòng quặn thắt liên hồiKỷ niệm nào vẫn gói chặt vào tôiCho tím biếc.. Cả đời mang hoài niệm..

#13.

TRẢ EM VỀ – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Trả em về với giây phút ngày xưaThời bé gái…tuổi mới vừa song chínMình cùng mọi người trong nhà chỉ quan sát không bịn rịnRồi thẹn thùng câm nín má hờn duyên.

Thời gian trôi em ván vẫn đóng thuyềnNhưng ký kết ức luôn luôn dành riêng rẽ anh đóNhớ ko anh…thuở dặn dò lớn nhỏDù đắng cay ko bỏ chúng ta giữa chiều.

Xem thêm: Thời Trang Mùa Hè 2016 - Phong Cách Thời Trang Họa Tiết In Cho Hè 2016

Kỷ niệm tôi đã nhiều biết bao nhiêuCòn biết mấy rất nhiều điều không dám nóiTừng tối em luôn luôn gọi thì thầm mòn mỏiCứ ngậm ngùi như trói chặt lời thương.

Nào ngờ đâu tình mất hướng lạc đườngĐành đứt quãng vấn vương vãi sầu phân tách nữaĐừng trách em…nợ duyên vừa lựa chọn lựaKhông anh rồi lệ chan chứa khôn nguôi.


#14.

TRẢ LẠI LỜI YÊU – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Nhớ lại ngày chập chững bước về đâyLòng ngây ngất…tình tràn đầy đến thếMình yêu thương nhau hứa hẹn thề những vô kểNhưng tình em cũng còn lại chạnh lòng.

Nhìn mưa buồn khủng hoảng bong bóng nổi trên sôngGió loáng nhẹ bập bồng trôi xa mãiChẳng còn nhau nhưng bài xích thơ giữ lạiKỷ niệm yêu ngang trái giữa cuộc đời.

Anh đâu ngờ bản thân ngược lối chung đôiNên lòng mãi bồi hồi than trách phậnCứ chiều buông anh thẩn thờ ngơ ngẩnNhặt lá rơi…ngồi giận cả thiết yếu mình.

Bước lặng lẽ dưới giọt nắng nóng lung linhLòng gợi lưu giữ chuyện tình mình domain authority diếtBởi ngang trái chất chồng nên chia biệtĐành trả nhau phần nhiều tha thiết hôm nào.

#15.

TÌNH XƯA PHAI DẤU – Thơ: Vũ Thắm

Anh chớ nhắc rất nhiều kỷ niệm êm đềmTrong lúc em từng đêm ôm thì thầm lặngGió từng đợt khẽ lùa trên tuyến đường vắngSương rơi dày giăng white cả một phương

Lời hẹn cầu mình sánh bước bình thường đườngĐể mang đến em vấn vương đắm chìm mãiNhững nụ hôn nồng dịu say men áiĐể bây giờ khắc khoải nhớ tình xưa

Kỷ niệm một thời giữa những ngày mưaVòng tay anh em thấy toàn diện ấmTình đôi ta ngày dần yêu sâu đậmDệt ân đức mộng gấm trải đường hoa

Vậy cơ mà rồi bao mùa đông đã quaMình xa phương pháp nhạt nhòa tình cảm đóMột tình thân thắm nồng hoa phượng đỏRồi bây giờ vò võ nuối tiếc thương nhiều

Ước mơ nào chúng mình đã dệt thêuAnh chẳng nghĩ mang đến điều em ao ướcThời gian trôi khi nào quay hòn đảo ngượcĐể tim em dấu xước mãi chẳng lành!!


#16.

VĨNH BIỆT TÌNH XƯA – Thơ: Nguyễn quang Long

Chân lê bước dưới hoàng hôn vừa tắtBóng khổ cực heo hắt giữa màn đêmĐợi ước ao chi lúc lệ đẫm môi mềmBao chua xót tủ thêm đời sâu thẳm

Còn đâu nữa số đông giọt tình say đắmPhút ái ân sâu đậm trong cả một thờiCớ sao đành vội vàng rót giờ đồng hồ buông lơiTim nhức nhói nhìn fan tình phụ bạc

Thề xưa đã như lục bình héo nátChữ tiền giờ làm nhạt mất tình ta bởi vì ai quên câu cầu nguyện tầm thường nhàTrong tim thấy xót xa tình gian dối

Đành quên không còn nhớ chi fan phản bộiBởi trong tim nhức nhối vạn niềm đauHết ưu tư chẳng vương vít duyên đầuVùi nhung ghi nhớ viết câu mình giã biệt.

#17.

KHÔNG TIN LÀ SỰ THẬT – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Mối tình xưa chìm dưới mặt đáy sông sâuNơi bến cũ giờ xây ước cốt thépCon đò già người ta đem đi dẹpCô nhỏ xíu bên nhà dễ thương về đâu

Người xưa ra đi cất cách qua cầuLên thành phố quên nguồn cơn ngày ấyAnh cầm cố tìm mà lại tìm đâu bao gồm thấyMối tình ai oán giờ xuôi rã về đông

Anh trở lại một bản thân đứng mặt sôngNghe sóng vỗ mà trong tim thốn thứcNhững đáng nhớ còn phía bên trong ký ứcNay hiện tại hình vào lồng ngực xốn xang

Em còn nhớ khoảng đó chuyến đò ngangMình với mọi người trong nhà khoác khăn choàng đi họcEm nhí nhảnh xinh xắn cài bím tócAnh ngoan hiền đức là cậu nhóc dễ thương

Ta tung tăng ngày nhì buổi tới trường Mình to lên tình vấn vương từ đóAnh chợt nghe tiếng rỉ tai trong gióYêu nhau nhiều mình mãi lưu giữ nghe anh

Người ta nói đầu đuôi vốn mong muốn manhAnh không tin nhưng kia thành sự thật.


#18.

EM MUỐN cù VỀ – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em ý muốn về nhưng chần chừ về đâuKhi ngày ấy cách qua cầu xa xứKhi tình ta thành tình xưa chuyện cũKỷ niệm bi đát thành thừa khứ rêu phong

Con sông quê vẫn nửa đục nửa trongNhưng bạn xưa đã ngược loại bến đợiHoàng hôn tím cứ thương nhớ vời vợiBao năm rồi em chẳng cho tới bến xưaNhớ không anh chiều hôm ấy tiễn đưaTrời ướt rét quyện mưa cùng với nước mắtNgười ta nói đời xa lòng cách mặtNhưng tình mình khi xa giải pháp lòng đau

Em quay về tìm lại bến sông sâuMưa rinh rích một chiều ngâu se lạnhChợt nhận thấy cuộc đời này bất hạnhKhi chúng mình ko sống lân cận nhau

Xưa ngây thơ chọn cuộc sống thường ngày sang giầuNhưng kết cục cuộc đời đâu như ýEm hy vọng rời xa thiên mặt đường vô vịQuay trở về sống thông thường thủy bên anh.

#19.

DĨ VÃNG TÌNH XƯA – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Giờ tất cả đang trở thành dĩ vãng.Những ngọt ngào những ngày tháng yêu thương.Tay gắng tay đi phổ biến một nhỏ đường.Vai bên cạnh tình vương vấn hạnh phúc.

Giờ tất cả chỉ từ là ký kết ức.Mối tình nồng rất nhiều giờ phút đắm say.Khi cùng cả nhà ta siết chặt vòng tay.Nụ hôn ngọt ngào bất tỉnh ngây âu yếm.

Giờ vớ cả đang trở thành kỷ niệm.Tình xa rồi vẫn quyến luyến khôn nguôi.Không thể quên được ánh nhìn bờ môi.Vẫn lưu giữ mãi đều lời anh đang hứa.

Giờ toàn bộ tình xưa không còn nữa.Nay anh đã là ông chồng của fan ta.Phú quí nhiều sang cuộc sống thường ngày xa hoa.Bỏ mình em ai oán xót xa cay đắng.

Chiều ngày đông giá băng không gai nắng.Ôm tình ái sầu thức trắng đêm thâu.Đêm đông lâu năm em không biết về đâu.Khi người ta đã qua ước rút ván.


#20.

ĐƯỜNG NGƯỢC CHIỀU – Thơ: Dương Hoàng

Đường trái chiều ta vội cách qua nhanhVô tình thấy color thiên thanh ngày cũTim đột nhiên nhói ngoài ra còn ấp ủBóng hình ai còn trú ngụ vào hồn

Đường trái chiều đã té bóng hoàng hônTa đứng lại vô hồn nhìn khu vực đóNơi tp còn từng nào đèn đỏ nhớ chuyện xưa câu tình tỏ cũ mèm

Đứng 1 mình ta chợt nhớ về emKhi cảm xúc đã lấm lem một thuởGiờ kể lại vững chắc gì em còn nhớQuay khía cạnh đi buông giờ đồng hồ thở óc nùng

Đường trái chiều đâu còn lối đi chungVì bên đó đang thuộc ai sánh bướcDù yêu quý nhớ không thể làm thế nào được bắt buộc đành thôi mộng mong ấy xa vời

Đường ngược chiều ta đứng ở hai nơiKhông dám nhớ sợ rã rời thêm nữaBơ vơ đứng rồi dặn lòng bắt buộc hứaBước đi thôi lần lựa dành được gì

Đường ngược hướng thôi thì cứ bước đi.

(đang cập nhật..)

Các bạn vừa liếc qua chùm thơ viết về tình xưa, lưu niệm cũ về tình yêu lứa đôi trên Thái Dúi Blog. Mình cám ơn các bạn đã dành thời hạn để xem không còn chùm thơ này vô cùng nhiều. Rất hy vọng các các bạn sẽ dành chút thời hạn để thanh minh nỗi niềm của bạn cùng với mọi người làm việc phần comment bên dưới!..